Băng mùa xuân đã tan hết, đầu hạ về trên tháng tư chớm nở, tôi ngồi viết vội những dòng này trên chiếc bàn cạnh cửa sổ rộng mở. Thú thực mà nói thì việc này khá là chill. Bạn biết đấy với một đứa lập dị, không thích nói chuyện. Việc thư giãn trong không gian riêng của mình, nguệch ngoạc những thứ mình suy tưởng, không phải lo cơm áo gạo tiền, không phải xã giao giữa chốn đông ồn ã. Nắng thì đang dịu, chim chóc vẫn ríu rít, gió thì thoảng hương hoa. Một buổi chiều như vậy, quá thực không còn gì tuyệt vời hơn đúng không? Ý tôi là, tôi chưa từng tưởng tượng cuộc đời này của tôi sẽ như thế nào, ngoài việc trở nên tầm thường như biết bao con người trên thế giới này. Không, không phải tôi đang than phiền về việc cuộc đời này của tôi nhàm chán như thế nào. Nó cũng chẳng khác gì hàng tỷ con người đang sinh hoạt mỗi một ngày, chỉ là luôn có vài việc lạ xảy ra xung quanh tôi, đặc biệt khi tôi ở một mình. Khi tôi kể những thứ đấy cho ba mẹ, họ chỉ cười, cho rằng tôi đang tưởng tượng ra nó. Và rồi...